A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

[Tản Mạn ] Chút Nhớ ( Vũ Thị Thu Hà 12A1)

Gom chút nắng của mùa hè gay gắt nơi góc bàn học làm của riêng, cánh hồng nhỏ mịn theo gió thoảng trầm mình khe khẽ. Dải nắng trong mắt bất chợt tụ lại một mảng sắc hoa. Khẽ chạnh lòng.

Sắc đỏ thắm lại giữa ngổn ngang những cái bất chợt...
 

Gom chút nắng của mùa hè gay gắt nơi góc bàn học làm của riêng, cánh hồng nhỏ mịn theo gió thoảng trầm mình khe khẽ. Dải nắng trong mắt bất chợt tụ lại một mảng sắc hoa. Khẽ chạnh lòng.

Sắc đỏ thắm lại giữa ngổn ngang những cái bất chợt...

Tuổi 18, chồng chất những phấn khích vui tươi. Cánh cửa dẫn tới khung trời mới dần dần hé lộ. Bước qua bậc thềm tuổi học trò, thế giới sau cánh cổng là một thế giới có lẽ hoàn toàn khác. Thế giới mà tại nơi ấy được chính thức công nhận là một công dân, được bay nhảy chứng tỏ bản thân theo cách của riêng mình, được trải nghiệm nắng mưa cuộc sống không chịu sự bảo bọc của bố mẹ.

Sự phấn khích ấy run rẩy dâng trào trong huyết mạch, làm nhòe đi bao lo sợ đổi thay, làm mờ đi bao áp lực thi cử, cũng làm đẹp hơn biết bao khung cảnh xung quanh. Mùa hè thứ 18, tiếng ve gay gắt giống như bản nhạc ngẫu hứng khan hiếm người biết thưởng thức, từng cơn mưa rào đột ngột vẽ lên những bức tranh màu nhòe nước ít ai hay, hạt nắng dải đầy sân lấp lánh ngọc trong veo đến lạ thường.

Gom chút nắng của mùa hè gay gắt nơi góc bàn học làm của riêng, cánh hồng nhỏ mịn theo gió thoảng trầm mình khe khẽ. Dải nắng trong mắt bất chợt tụ lại một mảng sắc hoa. Sắc đỏ thắm lại giữa ngổn ngang những cái bất chợt...

Bất chợt ghé mắt tìm kiếm bên ngoài khung cửa sổ, phượng hồng đỏ rực in sâu đáy mắt, ba mùa phượng ngót nghét sắp qua. Mới năm nào chân ướt chân ráo vào trường, mùa phượng đầu trôi qua vương thật nhẹ trong ký ức là nụ cười ngượng nghịu, là ánh mắt trộm nhìn nhau, là ấn tượng ngô nghê thưở ban đầu. Vội vã nối tiếp mùa phượng thứ hai tưng bừng rộn rã. Bạn bè xa lạ đã thành quen thân, nụ cười hồn nhiên chân thật tuổi học trò vang cùng tiếng ve chào hè bất tận. Phượng hồng vương trên vai, phượng hồng giấu trong vở, phượng hồng đỏ thắm tiếng vui cười trong tâm trí. Ngẩn ngơ ngắm cánh phượng hồng đậu nơi góc bàn, ngoảnh đầu lại bỗng thấy chạnh lòng.

"Thấp thoáng cánh hoa ba mùa phượng
Chạnh lòng chẳng ngóng phút buồn thương."


Vẫn là nơi đây, khi nắng hạ đã chớm nồng nàn, khi những ngày mưa ảm đạm chợt tan, trời hửng chút nắng vàng ấm áp, xua đi cái se lạnh của mùa đông. Và nắng bất chợt đưa lối về sân trường, nơi hàng ghế đá nằm im lìm chờ đợi, nơi những gốc cây sần sùi chi chít vết dọc ngang. Cô bé ngồi đó, lặng nghe tiếng trống trường khắc khoải, cúi nhặt cánh phượng đầu tiên của mùa hạ cuối. Chợt nhớ những ngày hè không quản nắng phai màu da, những ngày mưa không ngại bùn đất phai màu áo. Hàng cây hiền lành đứng đó, lũ học trò cũng chẳng thương tình, tìm mọi cách khắc lên thân hình già nua ấy vài dòng chữ nghịch ngợm, hay có khi chỉ là vài nét ngô nghê chẳng ra hình thù. Khóe môi như bật cười mà sống mũi ấm nồng. Rạo rực đâu đó, chút nhung nhớ vương vương trên mái tóc. Chút kỷ niệm cuối khiến tim ta nức nở. Sắp xa rồi còn đâu - cái thời tuổi thơ ấy …

Rồi lại bất chợt ngước mắt nhìn thầy vẫn giảng bài trên bục giảng, nghe sao sống mũi cay cay. Ba năm tròn trịa một tay thầy dẫn dắt bảo ban, ba năm tròn trịa cùng bè bạn vui chơi học tập. Ba năm với biết bao kỉ niệm cùng bạn cùng thầy, cùng trường cùng lớp. Ba năm tưởng dài lại ngắn ngủi như một cái chớp mắt trong đời, tới khi mở mắt mọi thứ đều đã thành kỉ niệm. Kỉ niệm của thầy trò, kỉ niệm của bạn bè, kỉ niệm của trường lớp, tự bao giờ đã hiện hữu khó phai nhạt trong đầu.

Bên cạnh có ai đó bất chợt khều nhẹ, dúi vào tay cuốn sổ nhạt màu không còn mới. Lật từng trang từng trang, biết bao cái tên xuất hiện, biết bao nét chữ khác nhau, nối tiếp đi vào tâm trí. Có trang chỉ là vài dòng giới thiệu vu vơ, có trang viết những dòng cảm xúc ngậm ngùi, cũng có lúc là một bài thơ ngẫu hứng, cũng chẳng thiếu những dòng tâm sự không thể buồn nổi. Càng đọc càng buồn cười mà khóe miệng không nghe lời, mắt tự bao giờ ươn ướt không hay. Chợt buồn …

Những kỷ niệm một thời - cũng giống như những phím đàn - khi chạm tay vào, âm thanh sẽ ngân lên, nhưng không phải lúc nào cũng tuyệt vời, cái muốn nhớ, cái lại thích xóa đi. Và nó sẽ chẳng là gì, nếu thời gian vội xóa, nhưng sẽ là tất cả, nếu lòng người còn ghi …

 

Tất cả mọi thứ bất chợt đều ra đi, chỉ còn cánh phượng hồng năm xưa ở lại…

Đặt bút định viết vài dòng lên trang sách thơm mùi giấy mới, loa phát thanh trường bất chợt vang lên bài ca truyền thống làm cây bút đặt đó khựng lại. Khóe môi bất giác đã cong lên, khẽ nhắm mắt, nó thả lỏng hòa mình vào khúc ca.

"Trường của em xinh xinh, năm ngôi nhà đứng xếp hàng
Trường của em cao cao, giữa cánh đồng xanh bát ngát
Đất Nhãn quê em, truyền thống hiếu học
Em chăm rèn luyện, tiếp bước cha anh
Em yêu sao trường em! Danh nhân Dương Quảng Hàm
Em yêu sao trường em! Vang bài ca truyền thống..." …


Tổng số điểm của bài viết là: 5 trong 1 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
Bài tin liên quan
Chính phủ điện tử
Tin đọc nhiều
Liên kết website
Thống kê truy cập
Hôm nay : 60
Hôm qua : 106
Tháng 04 : 2.725
Năm 2024 : 14.703